Anh về... mùa đi!
Anh bảo a về cuối mùa thu
Khi cây bàng xưa đổ đỏ lá
E giận hờn bảo a: lâu quá.
Mòn mỏi những ngày đợi bóng anh qua…
Anh bảo a về khi xuân qua
Khi mầm non ngập tràn cành lá.
E phụng phịu bảo: a này lạ
Lại bảo e chờ ngày đông qua.
Rồi a nói rằng khi xuân qua
Mùa hè đã về tràn ngập phố
A sẽ trở về bên lối nhỏ
E lại đời chờ mùa sen sang.
Và mùa thu nào lại ghé qua,
Đôi mắt e giờ như thu thủy
Ngóng trông ai hoài sao k thấy
E khóc, u sầu mùa đi ngang…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét