4/1/13

Yêu Nhầm Chị Hai.... Được Nhầm Em Gái! ( Chap 205- 210)

yêu nhầm chị hai được nhầm em gái


Tác giả: LeoAslan

Yêu Nhầm Chị Hai.... Được Nhầm Em Gái (chap 1-20)
Yêu Nhầm Chị Hai.... Được Nhầm Em Gái (chap 21-40)
Yêu Nhầm Chị Hai.... Được Nhầm Em Gái (chap 41-60)
Yêu Nhầm Chị Hai.... Được Nhầm Em Gái (chap 61-80)
Yêu Nhầm Chị Hai.... Được Nhầm Em Gái (chap 81-100)
Yêu Nhầm Chị Hai.... Được Nhầm Em Gái (chap 101 - 120)
Yêu Nhầm Chị Hai.... Được Nhầm Em Gái (chap 121-140)
Yêu Nhầm Chị Hai.... Được Nhầm Em Gái (chap 141-160)
Yêu Nhầm Chị Hai.... Được Nhầm Em Gái (chap 161-184)
Yêu Nhầm Chị Hai.... Được Nhầm Em Gái (special chap)
Yêu Nhầm Chị Hai.... Được Nhầm Em Gái (chap 185-204)
Yêu Nhầm Chị Hai.... Được Nhầm Em Gái (chap 205-210)
Yêu Nhầm Chị Hai.... Được Nhầm Em Gái (chap 211-228)
 Yêu Nhầm Chị Hai.... Được Nhầm Em Gái(chap 229-246)
 Yêu Nhầm Chị Hai.... Được Nhầm Em Gái(chap 247-262)
Yêu Nhầm Chị Hai.... Được Nhầm Em Gái (Chap 263 - 284)
Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái chap 285 & 286!
Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái chap 287 & 288!
Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái chap 289 & 290 & 291 & 292!
Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái chap 293 & 294!
Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái chap 295 & 296!
Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái chap 297 & 298!
A sweet white valentine!!
Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái chap 299 & 300!
Yêu Nhầm Chị Hai.... Được Nhầm Em Gái! (Chap 301 - 324)
Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái chap 321 & 322!!
Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái chap 323 & 324!!
Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái chap 327 & 328!!
Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái chap 329 & 330!!
Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái chap 331 & 332!!
Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái chap 333 & 334!!
Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái chap 335 & 336!!
Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái chap 337 & 338!!
Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái chap 339 & 340!!
Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái chap 341 & 342!!
Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái chap 343 & 344!!
Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái chap 345 & 346!!
Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái chap 347 & 348!!
Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái chap 349 & 350!!

Yêu nhầm chị hai... được nhầm em gái  chapter 351 →







Tuần học quân sự của lớp 11A1 cũng sẽ bình thường như bao lớp khác nếu như không tính đến hoạt cảnh ném lựu đạn giả giữa Khang mập và Dũng xoắn, pha thể hiện “ anh hùng rơm “ của Luân khùng và tôi rùm beng đến cả tai của liên đội trưởng, và cuối cùng là màn “ nâng khăn sửa túi “ khiến đám trai ngoại tộc phải phát ghen lên vì Tiểu Mai.

Ngày học quân sự thứ hai, đến tiết ném lựu đạn mô phỏng theo lựu đạn chày, trên tay anh Hoà lúc đó là cái chày gỗ nhỏ xíu đã được cắt làm đôi :

- Các em chú ý nhé, tư thế ném lựu đạn phải chuẩn xác thì điểm kiểm tra mới cao được, anh chỉ làm mẫu lần này là lần cuối cùng thôi đấy ! – Anh Hoà vừa nói vừa lắc đầu ngao ngán, chung quy chỉ tại anh này quá hiền và rất ư tốt bụng, sẵn sàng giảng bài đến nơi đến chốn chỉ để cho cái lớp 11A1 quậy banh ta lông này học hành ra ngô ra khoai.

Anh Hoà vừa dứt lời thì Dũng xoắn đã giơ tay lên tiếng :

- Đúng rồi, ném lựu đạn thì anh chỉ nên làm mẫu 1 lần thôi, xong là banh xác rồi còn mạng đâu nữa mà làm mẫu lần hai !

Liền sau đó cả lớp phá ra cười rần rần, anh Hoà cũng không nhịn được cười, nhưng vì cố tỏ ra gương mẫu nên anh này chỉ cười rung vai rồi đích thân mời thằng Dũng lên thị phạm :

- Vậy giờ Dũng lên ném thử cho cả lớp xem nhé !
- Em á ? – Thằng Dũng đần mặt ra.
- Ừ ! – Anh Hoà nhún vai đáp gọn lỏn.

Tôi biết thằng Dũng chỉ tài nói miệng thôi, bằng chứng là nó cầm cái chày nhỏ trong tay bước lên bãi ném mà tay run cầm cập vì bao nhiêu cặp mắt trong lớp đều đổ dồn về phía nó :

- Khang đếm cho Dũng ném nhé ! – Anh Hoà nói rồi đứng cách sang bên.
- Ba…. ! – Thằng mập y lời, giơ tay bắt đầu đếm ngược.

- Ơ…con… ! – Dũng xoắn quên cả run, chớp thời cơ giở trò ngay.
- Con cái đầu mày…hai… ! – Khang mập sầm mặt.

Thằng Dũng cố nghiêm túc trở lại, gập mình vào tư thế ném.

- Một ! – Khang mập dõng dạc nói.

Dũng xoắn căng mắt, mím môi mím lợi vận công đề khí.

- Ném ! – Và thằng mập phất tay xuống ra hiệu ném.

Thằng Dũng gồng người theo hình cánh cung rồi bật dậy ném hết tốc lực :

- Viu………cộp….bốp…… !
- Ai da…má ơi…..tía……. !

Tiếp ngay sau cú ném thần sầu của thằng Dũng là Khang mập ôm mặt rú lên thảm thiết rồi nằm lăn ra đất giãy đành đạch như bị dí điện vào người.

Trong 1 giây ngắn ngủi đó, mọi sự có thể được miêu tả đại loại như này, thằng Dũng chả biết nguyên do vì sao mà nó ném rất mạnh tay, cái lựu đạn chày bắn lên trên cao, lộn mèo hơn chục vòng rồi dội ngay khung gỗ chống ngang trần nhà đập thẳng xuống đầu thằng Khang mập đang đứng gần vị trí bãi ném. Thế sự khó lường, thằng mập bị ngũ lôi oanh đình trực tiếp ngay mặt mà chả hiểu vì sao.

Khỏi phải nói, cả lớp 11A1 phá ra cười sặc sụa, tình hình cực kì nhặng xị đến cả những lớp xung quanh đều quay sang hóng chuyện vì tò mò. Tôi nếu không phải đang trong tâm trạng bất cần đời thì nãy giờ cũng đã cười lăn bò càng rồi, chỉ có Tiểu Mai ngồi cạnh tôi là cười rung cả đôi vai.

- Ôi…chết cười, hi hi ! – Nàng quay sang nhìn tôi.
- Ừm, thằng Dũng tệ quá ! – Tôi gật đầu đồng ý.

Chốc sau, Khang mập ngồi xị mặt với vết bầm đỏ gay trên trán, thằng Dũng thì cứ chạy theo xin lỗi rối rít, và nhỏ Huyền kể từ hôm đó lúc nào cũng lia mắt nhìn Dũng xoắn bằng ánh mắt hình viên đạn.

Ổn định tình hình xong xuôi, để cho cả lớp tập trung học hành nghiêm túc trở lại, anh Hoà cho phép chúng tôi nghỉ sớm đến hết giờ ra chơi thì sẽ tập tiếp. Được lời như cởi tấm lòng, các thành viên 11A1 mừng hết lớn quay sang bắt đầu tán chuyện rôm rả, riêng thằng Luân còn hứng chí chạy thẳng vào văn phòng Đoàn mượn đâu ra cái ghế gỗ :

- Ngồi chơi đi anh, hề hề ! – Luân đội trưởng đon đả mời anh Hoà ngồi.
- Đúng rồi, uống gì không tụi em mua cho ! – Thằng Quý cũng hùa theo.

Không riêng gì hai thằng này mà cả lớp tôi hầu như ai cũng rất khoái anh Hoà, vì không như cán bộ khung của những lớp khác hay làm bộ tịch nghiêm túc, anh Hoà dạy bài dễ hiểu và rất thoải mái trong việc tạo không khí thư thả cho lớp học. Bởi vậy nên lớp tôi tiết quân sự kì này cũng biết ý học ra học mà chơi ra chơi để không làm khó anh Hoà với những cán bộ khung khác. Nhìn sơ qua thì anh này rất giản dị, mà mặt mũi cũng hiền lành, giọng nói điềm đạm từ tốn, tóm lại theo lời nhỏ Phương thì anh Hoà rất là “ đàn ông “.

- Ừ, còn 15 phút nữa là ra chơi, mấy em nói chuyện nhỏ thôi nhé, giữ trật tự cho các lớp khác, hết giờ giải lao mình học tiếp cho xong rồi về sớm ! – Anh Hoà ngồi xuống ghế thằng Luân đem ra mời chào.

Nghe đến về sớm thì cả đám lại càng mừng hơn nữa :

- Tuyệt, thế này thì dạy tiếp luôn đi anh ơi, ra chơi xong về luôn, hề hề !
- Bậy mậy, cứ nghỉ đi, tí vô học tiếp cho thoải mái !
- Phải chi năm trước anh cũng dạy tụi em thì hay biết mấy !
- Ừ, năm trước lão Hào hách dịch bỏ xừ, nhắc lại đã thấy ghét rồi !

Nhắc đến cán bộ Đoàn mang tên Hào, lớp tôi đến giờ vẫn còn ghét cay ghét đắng, vì lúc nào cũng ra dáng cán bộ mà chỉ tay năm ngón để loè thiên hạ. Chuyện bé cứ xé ra toa, luôn luôn nghiêm trọng hoá vấn đề lên rồi nói lý này nọ, nghe muốn thủng lỗ tai. Đó là cán bộ khung của năm trước, và nghe đâu năm nay lão Hào không còn làm cán bộ khung nữa mà thay vào đó là sẽ đi kiểm tra thái độ công việc của các cán bộ khung khác, đồng thời chấm điểm tác phong của khối 11 luôn mới ghê !

Riêng về phần tôi, chả rõ là cứ nhắc đến Đoàn Đội là có phải do liên quan đến Khả Vy hay không, mà tôi giờ đâm ra ghét lây hết cả những ai làm bên Đoàn mà lúc nào cũng vênh vênh cái mặt, đi đến đâu cứ muốn làm mình là nhân vật quan trọng đến đấy.

Và lúc này thì sự thật đúng là như vậy, khi mà 11A1 bọn tôi theo lời anh Hoà chỉ vừa nghỉ giải lao được đúng 5 phút dưới trời trưa nóng bức thì lão Hào từ xa đã khệnh khạng đi tới, túi áo kẹp viết và vung vẩy trên tay là cuốn sổ Đoàn.

Nhác thấy lão Hào đi thẳng đến khu sân của 11A1, lớp tôi xì xào chỉ trỏ rồi chẳng ai bảo ai, bắt đầu im lặng trở lại :

- Sao cái lớp này giờ học lại ngồi bàn tán thế này ? – Cán bộ Đoàn, lão Hào hất hàm hỏi.
- ……… ! – Không một ai trả lời.
- Cán bộ khung và lớp trưởng lớp này đâu ? – Lão Hào lừ mắt nhìn quanh.
- Ừm…gì thế ? – Anh Hoà lúng búng nói, có vẻ e ngại lão Hào.
- Dạ ? – Riêng Khang mập là hỏi tỉnh rụi.
- Sao trong giờ học mà lại cho lớp nghỉ trước giờ giải lao ? Tác phong học tập vậy à ? – Lão Hào quắc mắt sừng sộ.

- Thì lớp mình học xong rồi, sau giờ ra chơi sẽ học tiếp ! – Anh Hoà nhã nhặn đáp.
- Học xong thì phải học tiếp, đã đến giờ nghỉ đâu ? Coi, tre cộ băng gạc thì quăng đầy ra đất thế này, học hành nỗi gì ! – Lão Hào chỉ tay xung quanh.

- Lại giở thói chỉ tay năm ngón rồi đây ! – Lớp tôi nhỏ to xì xào.
- Ừm, hách dịch ! – Thằng Quý thì thào.

- 11A1 lớp chọn mà như thế à ? Cậu làm cán bộ khung phải chịu trách nhiệm chứ, hay giờ muốn sao ? – Lão Hào vênh mặt.
- Ơ… ! – Anh Hoà tính tình hiền lành, nên lép vế ngay tắp lự.
- Đầu tiên tôi trừ điểm cậu vì sai quy cách, còn cả cái lớp này năm nay muốn bị đội sổ đây mà, chẳng ra cái thể thống gì ! – Lão Hào được nước càng lấn tới.
- …….. ! – Khang mập nghe nói đến trừ điểm thi đua thì xị mặt xuống, đưa tay gãi đầu bối rối.

Anh Hoà nhịn được, Khang mập cũng nối gót anh cán bộ khung hiền lành chịu nhục theo, thế nhưng thằng Luân thì không chịu nổi, đứng bật dậy phản pháo ngay :

- Ông đừng có ỷ làm cán bộ Đoàn rồi muốn làm gì thì làm nhé !
- Hê, làm gì là làm gì, ngồi xuống ! – Lão Hào vẩy tay.
- Anh Hoà cũng lớp 12, ông cũng lớp 12 mà nói năng với bạn bè bằng tuổi vậy à ? Tưởng làm cán bộ chỉ tay năm ngón thì oách lắm hả ? – Luân đội trưởng mặt mũi đỏ gay.
- Tôi nói ngồi xuống, Hoà ra ngoài đây nói chuyện ! – Lão Hào phớt lờ thằng Luân, quay đi về phía anh Hoà đang đứng.

Được vài bước thì lão Hào khựng lại giữa chừng :

- Cái ghế này ai cho lấy ra ngồi, của văn phòng Đoàn mà ? Đứng giảng bài thì không, lại cứ thích ngồi à !

Nói rồi lão Hào tay xách cái ghế toan đem vào lại văn phòng cạnh bên :

- Không lẽ giờ tao chửi thề sao trời ? – Tuấn rách thì thào vẻ bất nhẫn.
- Đệch, hách dịch quá mức ! – Dũng xoắn tức tối.
- Bực ghê….. ! – Lớp tôi đã bắt đầu xì xào nhỏ to, tình hình e ngại đến nỗi các lớp khác cũng đã có vài người quay sang hóng chuyện.

Cuộc đời học sinh của tôi, thái độ đối với những người làm công tác Đoàn Đội thì có thể gọi là trung lập, không thích cũng không ghét, chẳng qua tôi không phải người hay muốn hoạt động phong trào, chung quy có những người làm Đoàn Đội thì học sinh mới có các hoạt động vui chơi giải trí tập thể được, thế nhưng hơn hết thảy tôi cực kì ghét những ai có tí chức trách trong tay mà đã ra vẻ không xem ai ra gì, đơn cử là lão Hào lúc này.

Sẵn đang tâm trạng bất cần đời hôm giờ, tôi đứng bật dậy trước ánh mắt ngạc nhiên của Tiểu Mai :

- Gì vậy Nam ? – Nàng sửng sốt.

Tôi làm thinh không trả lời, lẳng lặng bước thẳng lên chỗ bọn anh Hoà đang đứng.

Chap 206 :

Tôi bước nhanh đến chỗ lão Hào, nhanh như cắt chộp tay đang cầm ghế của hắn rồi ghì mạnh, buộc lão này phải để cái ghế gỗ xuống đất :

- Gì đây ? – Lão Hào ngạc nhiên tột độ.
- Ghế này bạn tui đem ra, muốn cất thì để nó cất, ai mượn ông cầm dùm ! – Tôi hừ nhạt.
- Ơ…nói năng với anh thế à ? Muốn vào sổ đúng không ? – Nói rồi lão Hào lôi cây viết trong túi áo ra và giở tập sổ tay.
- Anh Hoà bằng tuổi ông mà sao ông nói giọng bố đời vậy ? Làm cán bộ Đoàn mà không tôn trọng người ta thì đòi hỏi gì bọn tui tôn trọng ông lại ? – Tôi hất hàm hỏi ngược.

- Ừ đúng rồi !
- Chứ gì nữa, chảnh cũng vừa phải thôi !

Bọn bên dưới lớp tôi giờ đã nhao nhao lên, và các lớp khác cũng đều quay sang nhìn bọn tôi tò mò xem chuyện này sẽ tiếp diễn thế nào.

- Được, tên gì, lớp mấy ? – Lão Hào phớt lờ tất cả, hỏi một câu đúng khuôn mẫu.
- Ông biết tui là ai không mà đòi ghi tên ? – Tôi nheo mắt nhìn hắn.
- Hê, không biết đấy ? – Tên này khệnh khạng nhìn tôi.
- Vậy à, cảm ơn nha ! – Tôi nói rồi nhếch môi cười lạnh.

Nếu nói ai hiểu được ẩn ý của câu nói vừa rồi thì đó chính là Tiểu Mai, nàng khúc khích bật cười đầu tiên giữa đám đông yên lặng :

- Hi hi… !

Và đến vài giây sau thì bạn bè lớp tôi phá ra cười theo :

- Ha ha, phải rồi, không biết thì làm quái gì ghi được tên người ta !
- Chơi được lắm thánh, ê hê hê !
- Xem cái mặt kìa, ha ha !

Lão Hào lúc này đã bắt đầu biết quê độ là gì, hắn ngượng chín mặt, lúng búng nhìn vào băng tên của tôi mà húng hắng chữa thẹn :

- Võ Trí Nam, 11A1, được lắm !
- Ờ, thoải mái đi, ông thì nhớ tên tui, trong khi tui thậm chí còn chả thèm biết tên ông ! – Tôi hừ nhạt rồi bỏ về chỗ ngồi.

Đến đây thì những lớp xung quanh cũng bật cười theo, thi nhau chỉ trỏ về phía lão Hào lúc này đang đỏ bừng mặt, gấp sổ lại lấp liếm :

- Để rồi coi, đợi đó ! – Và hắn quầy quả bỏ đi thẳng về phía văn phòng hành chính.

Lão Hào vừa đi mất thì chuông ra chơi cũng điểm lên đúng hẹn, sân trường nhao nhao trở lại, và bọn thằng Luân phóng đến chỗ tôi đầu tiên :

- Oách vô đối mày ơi ! – Luân khùng bá vai qua cổ tôi.
- Hê hê, có gì cả đám cùng chịu, mày khỏi lo ! – Khang mập khoái chí.

Tôi gục gặc đầu cười cho qua chuyện, vô tình đưa mắt nhìn về phía Khả Vy, thì thấy em ấy có vẻ không hài lòng, bực dọc nói gì đó với nhỏ Huyền rồi hai người bỏ đi ra căn- tin trường.

- Kệ, cán bộ bênh nhau ấy mà, chơi được lắm chú ! – Tuấn rách vỗ vai tôi.
- Ờ, thả tay ra, ngộp thở mậy ! – Tôi đẩy tay Dũng xoắn đang kẹp cổ mình ra.

Chỉ tội mỗi anh Hoà, nhìn mặt ông anh hiền lành này đang nửa cười nửa mếu, bọn tôi đâm ra mủi lòng và bắt đầu lo ngay ngáy đến hậu hoạn sau này, dù gì thì lời tố cáo của lão Hào cán bộ Đoàn cũng có sức nặng nhất định. Và không ngoài dự tính, ít phút sau anh Lĩnh, liên đội trưởng Đoàn trường đi đến lớp tôi, sau lưng là lão Hào vẻ mặt hả hê ra phết :

- Lớp các em sao thế ? Có đúng như lời anh Hào nói không ? – Anh Lĩnh nhíu mày hỏi, thoáng vẻ không vừa ý.
- À…dạ…. ! – Khang mập bối rối gãi đầu lia lịa.
- Vậy ai tự tiện mở cửa phòng Đoàn lấy ghế ra thế ? Chuyện lấy ghế anh không nói, nhỡ có mất mát gì thì lúc đó lớp tụi em là chịu trách nhiệm đầu tiên đấy ! – Anh Lĩnh hỏi tiếp.

Đám bọn tôi quả thật là chưa nghĩ đến tình huống mà anh Lĩnh vừa nói, nhưng dù sao cũng bắt đầu hơi lo lắng vì khí độ anh Lĩnh chả phải như lão Hào cán bộ hách dịch, từ tốn nhưng trong lời nói đều có thép.

Nhưng Tiểu Mai bất chợt đi lên, nàng nhã nhặn nói :

- Dạ, xin lỗi anh, ghế là em lấy, vì thấy trời nắng mà anh Hoà phải đứng ngoài sân giảng bài thì mệt quá, nên em vào văn phòng Đoàn lấy ghế ra mà không biết chuyện sau như lời anh !
- ………. ! – Anh Lĩnh ngớ người, nhìn Tiểu Mai không chớp mắt.
- Em xin lỗi anh lần nữa, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, ha ? – Nàng tiếp lời, nhoẻn miệng cười.

- À…ừ…, thôi được rồi, lần này anh cho qua, Hoà ơi ! – Anh Lĩnh thở hắt ra.
- Sao Lĩnh ? – Anh Hoà bước tới.
- Lần sau cậu có cho lớp nghỉ trước giờ thì cũng để ý nhé, giữ trật tự chung ! – Liên đội trưởng nói xong rồi quay đi, chính thức cho lớp tôi qua ải thuận lợi.

Khỏi phải nói về lão Hào, hắn giận tím mặt vì chả những không làm gì được lớp tôi lại còn bị chơi quê giữa đám đông, cắm mặt bỏ đi thẳng một mạch không dám hó hé điều chi.

Còn lại đám tụi tôi ngẩn người ra, thở phào nhẹ nhõm vì tai qua nạn khỏi, sau vụ đó thì tôi lại càng thấm thía thế nào là sức mạnh của nữ sắc, sự khâm phục Tiểu Mai trong lòng tôi lại càng tăng thêm một bậc.

Những ngày sau đó, lớp tôi biết ý hơn nên cũng tập trung học hành, chả dám lơ đễnh nữa để tránh làm khó dễ cho anh Hoà, đã thôi vòi vĩnh anh này cho nghỉ sớm như hai hôm đầu tiên. Đến ngày học quân sự cuối cùng, theo tiết học thì mỗi người sẽ được gọi tên trong danh sách mà chia thành cặp hai người để thực hành băng bó vết thường. Cái sự này thì cũng hài vô đối, khi mà thằng Luân băng đầu Khang mập thành ra một nùi băng gạc trắng xoá lại tròn quay, nhìn đầu thằng mập lúc này cứ như bịch bông, chỉ hé mỗi cặp mắt ra ngoài. Và hiển nhiên theo danh sách lớp, tên tôi và Tiểu Mai nằm sát cạnh nhau, nên sự chú ý cuối cùng là từ đây mà ra :

- Diệp Hoàng Trúc Mai, Võ Trí Nam ! – Anh Hoà nhìn vào danh sách gọi lớn.

Vì là một nam một nữa, không tiện băng chân hay băng lưng, thế nên anh Hoà, cũng gọi là thể theo nguyện vọng quần chúng, cho Tiểu Mai… băng tay của tôi. Vậy là tôi ngồi ghế, chìa tay ra, Tiểu Mai thì một tay cầm khăn, một tay khẽ khàng nâng tay tôi, nhẹ nhàng băng bó hệt như tôi vừa bị thương thật sự.

Dĩ nhiên màn “ nâng khăn sửa túi “ này làm cho bọn trai ngoại tộc các lớp kế bên phải thầm ghen tị mà nhìn xoáy vào hai đứa tôi, kể cả thằng Tuấn rách cũng có hơi ngán ngẩm. Chỉ riêng mỗi Khả Vy là vẫn giả lơ quay đi, nhìn sang hướng khác. Chính điều này đã làm dậy lên mối nghi ngờ trong đám bạn cùng lớp và cả vài đứa lớp khác biết chuyện, chứ bình thường như năm lớp 10 thì thể nào lúc này giữa Vy và Tiểu Mai ít nhiều gì cũng có biến xảy ra.

- Xong rồi đó, anh chiến sĩ lần sau cẩn thận hơn nha, hì hì ! – Tiểu Mai nghiêng mái đầu tinh nghịch nói, hé môi cười tươi như hoa.
- À…ừ… ! – Tôi lúng búng đáp, bên tai mình nghe đâu có thằng trai làng nào đó nó đang bực tức kêu lên “ ôi đệch “.

Sau khi anh Hoà cho điểm xong, hai đứa tôi lại về chỗ ngồi ở cuối hàng, vẫn còn nghe loáng thoáng xung quanh tiếng xì xào của bọn con trai lớp bên, các cu cậu lớp 10 thì tặc lưỡi nhìn theo đầy tiếc nuối :

- Sao, thấy mình băng bó đẹp hén ? – Tiểu Mai bỏ ngoài tai những lời xung quanh, thản nhiên quay sang hỏi tôi.
- Ừ…thì Mai khéo tay đó giờ mà ! – Tôi gật đầu như máy.
- Chà, lời này là nịnh đó nghen ! – Nàng vờ nháy mắt.
- Đâu, thật mà… ! – Tôi đâm ra khó thở, trả lời chữ được chữ mất.
- Nhưng mà mình thích, hì hì ! – Và nàng lại cười, nét cười yêu kiều quyến rũ.

Buồn về chuyện Khả Vy, ừ , tôi vẫn còn buồn, nhưng lúc này xen lẫn vào tâm trạng ấy là cảm giác… ngây ngất với Tiểu Mai vừa nãy. Cuối buổi học, khi ra đến bãi giữ xe tôi vẫn còn đần mặt ra vì thẫn thờ, nghe tim mình hãy còn đập thình thịch, một cảm giác ấm áp len lỏi trong tâm.

Bước thêm vài bước thì tôi chợt thấy ở góc sân, nơi khu vực để xe năm nay của 11A1 bọn tôi là Khả Vy đang đứng nói chuyện gì đó với Tiểu Mai. Tôi đứng khựng lại ngay, phần vì ngạc nhiên do xưa này hai nàng này đối thoại với nhau là chuyện hiếm có chẳng đặng đừng, phần vì không hiểu lí do tại sao chuyện hiếm có này lại đang xảy ra ngay trước mắt tôi.

Thế nhưng hai nàng không nói chuyện được lâu, tôi chỉ thấy sau khi Khả Vy nói điều gì đó thì Tiểu Mai nhún vai đáp lại rồi quay lưng dắt xe đi thẳng, mặc cho Vy đang từ ngơ ngác rồi chuyển sang khó chịu ra mặt đang đứng bất động phía sau.

Và ngay khi Tiểu Mai dắt xe ra, nàng chạm mặt tôi đang lớ ngớ ngay hành lang, ánh mắt nàng thoáng ngạc nhiên trong giây lát rồi nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng thường ngày.

Một giây yên lặng trôi qua, tôi hãy còn đang bất ngờ chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì Tiểu Mai đã mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng chả biết sao khi ấy tôi lại cảm giác như nét cười này lại khó hiểu đến lạ kỳ. Và Tiểu Mai cất tiếng :

- Keep friends close, keep enemies closer !

Rồi nàng nghiêng mái đầu, thoáng cười xa xăm nhìn tôi :

- Gặp sau nhé, Nam !
- Ừ…… !

Tôi bần thần đứng nhìn mãi đến khi bóng hình của nàng khuất sau cổng trường thì mới dắt xe ra về, lòng dậy lên một nỗi hoang mang mơ hồ mà chính tôi cũng không biết được mình đang lo lắng về điều gì. Về câu nói của Tiểu Mai lúc ấy, mãi đến một thời gian sau tôi mới biết đích xác được ẩn ý của nàng là như thế nào.

Buổi chiều ngày hôm đó, bầu trời vào thu trong xanh nắng vàng, từng làn gió nhẹ đưa những tán cây trong sân trường rì rào dịu êm, một năm học mới đầy sóng gió lại sắp sửa bắt đầu …

Chap 207 :

Chiều hôm đó, tôi về nhà mà trong đầu cứ thắc mắc mãi câu hỏi rằng lúc nãy Tiểu Mai và Vy nói với nhau những gì để sau đó Vy có vẻ bực tức thế nhỉ ? Và lại còn câu nói tiếng Anh của Tiểu Mai khi nãy nữa, từ lúc đó đến giờ cái mặt tôi cứ ngu ra vì chả hiểu gì sất !

- “ Hai người đó nói gì thế nhỉ ? “ – Tôi tặc lưỡi lắc đầu vì tò mò mãi mà không có kết quả.

- Về rồi à con ? Bữa cuối thế nào ? – Mẹ tôi hỏi khi thấy tôi dắt xe vào nhà.
- Dạ cũng bình thường ! – Tôi nhún vai đáp.
- Vậy thứ hai tuần sau là học lại rồi, đúng không ? – Nói rồi mẹ tôi lại quay sang ấm nước đang sôi sùng sục trên bếp.
- Còn nghỉ được 2 ngày, lo gì ! – Tôi trả lời.

Buổi cuối cùng học quân sự của ngày hôm nay là thứ 6, vậy là tính đến thứ 2 tuần sau nhập học chính thức thì tôi còn đến 2 ngày nghỉ nữa. Dù sao đầu năm bài vở chắc cũng không có gì nhiều, thế là tối đó tôi nằm xem ti vi suốt dù mẹ tôi cứ cằn nhằn vì gần vào năm học mới mà tôi vẫn không chịu xem lại bài. Nhưng tôi chả làm gì khác được, vì cứ ngồi yên tĩnh một mình là đầu óc lại cứ nghĩ đến Khả Vy, đến những kỉ niệm ngày trước, dù rằng ngày nào tôi cũng dạo vài vòng qua những nơi in dấu kỉ niệm của hai đứa cho đúng với “ Vong tình thiên thư “.

Đến tận buổi tối chủ nhật, khi đang xem tập phim hình sự đang đoạn gay cấn thì mẹ tôi chợt bước lên lầu rồi cầm remote tắt máy cái phụp.

- Ớ, con đang xem hay mà mẹ ? – Tôi sửng sốt.
- Cô Nguyệt đến chơi kìa, xuống dưới chào khách đi, cả ngày nay mày nằm ườn trên đây rồi còn gì ! – Mẹ tôi nhăn mặt khó chịu.
- Uầy…. thì mẹ cứ để tivi đó, chào xong con lên xem tiếp thôi ! – Tôi thở dài ngao ngán.
- Kêu xuống là xuống, cấm cãi ! – Mẹ tôi sầm mặt nạt.

Và lúc này thì có cho vàng thì tôi cũng chả dám hó hé nửa lời, vội ngoan ngoãn chạy vụt xuống cầu thang ngay tắp lự.

- Dạ, con chào cô ! – Vừa bước xuống nhà tôi đã thấy cô Nguyệt cùng bé Trân ngồi ở salon phòng khách.
- Ừ, dạo này con học hành sao rồi ? – Cô Nguyệt mỉm cười gật đầu.
- Dạ….cũng bình thường ! – Tôi lúng búng đáp, không dám nói rằng đã tự ý bỏ học thêm tất cả các môn.
- Hông dám đâu, anh Nam mà bình thường, học giỏi thấy mồ ! – Bé Trân cười cười trêu.

Nghe thế thì tôi chỉ biết đứng gãi đầu cười trừ cho có lệ, dù trong bụng đang nhủ thầm phải chi con bé răng khểnh tóc dài ngồi đằng kia mà là em gái tôi thì nãy giờ nó u đầu vì cái tội nói leo rồi. Tiếp chuyện một hồi thì mẹ tôi mới ra bưng khay nước ra cứu viện :

- Dạ, cô ngồi chơi, con xin phép ! – Tôi thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị cáo từ.
- Ừ ! – Cô Nguyệt gật đầu.

Thế nhưng con bé răng khểnh kia vẫn chưa chịu yên :

- Đi dạo đi anh Nam, chủ nhật ngồi nhà chán chết !
- Hả ? – Tôi há hốc mồm.
- Ừ, mày chở con bé ra ngoài dạo cho mát đi con ! – Mẹ tôi đồng tình.
- Ớ…… ! – Tôi đần mặt ra vì cứng họng chưa biết làm sao.
- Đi nào, lâu lâu em mới qua mà ! – Nói rồi bé Trân đẩy vai tôi ra phía cổng.

Ít phút sau, tôi ngao ngán thở dài đạp xe phía trước, bé Trân tủm tỉm ngồi phía sau, hết bảo tôi chạy đường này đến chạy đường khác, hết quay sang bên này lại quay sang bên kia.

- Anh nhìn kìa, chỗ đó đẹp ghê !
- Ờ, đẹp !
- Woa…nè nè, vô đó xem người hát đi ! – Cô bé đập đập vào lưng tôi.
- Hát hò có gì mà nghe ! – Tôi nhăn mặt đạp xe qua luôn.
- Dạo này thấy anh sao sao ấy ! – Trân bĩu môi làm mặt dỗi.
- ……. ! – Tôi cũng lặng thinh chả buồn trả lời.

Vòng vèo một hồi, tôi lại chạy xuống phía con đường biển, buổi đêm gió mát rười rượi, ánh đèn vàng soi rõ hàng cây cảnh thẳng tắp kéo dài đến tận bãi Đồi Dương. Nhìn khung cảnh ấy, tôi lại nhớ đến những tháng ngày vẫn dạo chơi cùng Khả Vy nơi đây. Bây giờ tôi cũng vẫn đến nơi đây, chỉ khác là người ngồi sau xe lại là một người khác.

- Haizzz ! – Tôi đưa mắt nhìn về phía biển, bất giác buông tiếng thở dài.
- Gì vậy anh ? – Bé Trân tò mò hỏi.
- Ừ…không có gì ! – Tôi lắc đầu gạt đi.
- Xạo, rõ là bữa giờ em thấy anh lạ ghê luôn ấy ! – Cô bé bướng lên hỏi tiếp.
- …………. !

Quả thật là từ sau khi chia tay với Vy, tôi giờ như một con người khác, trầm hẳn và ít nói đi, cứ như một tên thất tình và bất cần đời.

- Về hen ? – Tôi thở hắt ra, quay xe lại theo hướng ngược với đường xuống biển.
- Chán ! – Trân bĩu môi.
- Sao mà chán ? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Em biết, đi với em thì anh thấy xấu hổ chứ gì, phải rồi, em đâu có đẹp như chị Mai chứ ! – Cô bé xụ mặt đáp.
- Bậy….em cũng xinh mà ! – Tôi nhăn mặt nói bừa, mà quả thật là Trân cũng xinh thật, bằng chứng là nãy giờ thỉnh thoảng cũng có vài đứa con trai chạy xe ngang qua mà cứ dòm con bé lom lom.
- Chứ sao nữa ? Lâu lâu nhờ anh chở đi dạo mà anh im ru, rồi mới giờ đã đòi về rồi, chán gì đâu ! – Cô bé làm bộ dỗi.
- ……… ! – Tôi lặng thinh, nhất thời chả biết nói sao.
- Thôi, bỏ tui xuống, tui tự đi bộ về cho rồi ! – Trân vùng vằng đập vai tôi.
- Ờ…thế tự về nhé ! – Tôi hừ nhạt rồi dừng xe lại.
- Anh….hức, nhớ nha ! – Bé Trân sửng sốt rồi vờ nấc lên.

Nhìn điệu bộ một cô bé răng khểnh thường ngày tinh nghịch đùa giỡn mà giờ lại đang xụ mặt vờ dỗi thì tôi chả thể nào nhịn cười được.

- Thôi giỡn đó, giờ đi ăn kem, chịu chưa ? – Tôi phì cười nháy mắt với cô bé.
- Hi hi, em yêu anh nhất á ! – Nói rồi Trân cười toe, vòng tay qua eo tôi rồi tình tứ ôm như… bạn gái ôm bạn trai.
- Bỏ ra, con bé này ! – Tôi hoảng hồn giật thót người.
- Không bỏ đó, làm gì nhau, hihi ! – Trân lè lưỡi trêu lại.
- Giỡn miết, bỏ ra nào… ! – Tôi nhăn nhó gỡ tay con bé ra.
- Khó tính ghê á, như ông già ! – Trân nói rồi chuyển sang tựa đầu vào vai tôi. – Hay như này nha ? Không thì….ơ…..chị Mai… !

Đang luống cuống chống đỡ với cô bé nghịch ngợm này thì tôi cũng sững người, quay sang nhìn về hướng Trân đang nhìn :

- Hi, chị Mai về hồi nào vậy ? – Trân vô tư hỏi tiếp.

Trước mắt hai đứa tôi là Tiểu Mai tóc xoã kẹp hờ tao nhã, áo pull váy dài chạm gối, gương mặt băng sương nguyệt lãnh như ngày nào giờ đang tròn mắt ngạc nhiên nhìn bọn tôi.

- …….. ! – Tôi cứng họng mà không hiểu vì sao, nghe tim mình đập thình thịch.
- Ừm, chị về được hơn tuần rồi, chào em ! – Tiểu Mai mỉm cười với Trân, rồi đưa mắt buồn xa xăm nhìn tôi. – Chào Nam !
- Ừ…ừm….chào Mai ! – Tôi bối rối đáp.
- Sao giờ này chị đi bộ một mình vậy ? – Trân hồn nhiên thắc mắc.
- Chị đi dạo cho dễ ngủ thôi, nhà chị gần đây mà ! – Nàng từ tốn đáp, khẽ thu đôi bàn tay vào túi áo khoác ngoài.
- Hi, em với anh Nam cũng đang đi dạo nè, ba người cùng đi cho vui, dắt bộ xe nha anh ! – Bé Trân lém lỉnh quay sang tôi nói.
- À…ừ… ! – Tôi vội bước xuống xe.
- Được rồi, hai người cứ dạo đi, giờ mình cũng về rồi ! – Tiểu Mai khẽ cười. – Chị về trước nhé !
- Dạ….vậy bữa khác ha chị ! – Trân rầu rầu đáp, vẻ như sau lần này trở đi con bé sẽ hết ham dạo chơi với bọn “ người lớn “ tụi tôi nữa.

Tôi lúc này còn chưa biết phải nói gì, đang lóng ngóng há mồm thì bất chợt chạm phải ánh nhìn của Tiểu Mai, và ngay giây phút đó, tôi lại cảm thấy một khoảng lặng quen thuộc giữa hai đứa như mọi lần, một cảm giác ấm áp và thân thương nhẹ dần lan toả.

- …………. !
- …… !

Và rồi mặc cho bé Trân ngơ ngác hết nhìn Tiểu Mai rồi lại quay sang nhìn tôi, nàng chỉ lẳng lặng gật đầu rồi nhẹ bước quay đi. Tôi thoáng thẫn thờ, nhìn đôi làn tóc mai nhẹ đưa trong gió mà ngẩn ngơ quên cả thời gian.

- Anh !
- …… !
- Anh Nam ! – Trân đập vào vai tôi cái độp.
- Ớ…hả ? – Tôi giật mình.
- Sao tự dưng đứng đó vậy ? Đi chơi tiếp thôi ! – Cô bé nhíu mày vẻ khó hiểu.
- Ừ.. lên xe đi ! – Tôi lúng búng gật đầu.

Tôi chầm chậm đạp xe, thẫn thờ nhận ra mình càng lúc càng gần đến đoạn đường Tiểu Mai đang lững thững đi dạo phía trước. Và khi chạy ngang qua nàng, tôi đâm ra hồi hộp một cách lạ thường, tim đập binh binh trong lồng ngực.

- Chị Mai…đang nhìn mình kìa, anh ! – Bé Trân thì thầm bên tai.
- Vậy….à ? – Tôi nghe như có hơi lạnh chạy dọc sống lưng.
- Bữa nay hai anh chị sao đó, ai cũng lạ hết nha ! Con bé thở hắt ra nói.
- ……….. !

Xe chạy ngang qua đường nhà Tiểu Mai cả đoạn dài thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy như đã thoát khỏi ánh nhìn lạnh băng của nàng rồi. Suốt từ lúc đó đến khi về nhà, tôi cứ ngờ ngợ đồ như mình lúc nãy hệt như là ngoại tình bị vợ bắt gặp vậy, chứ tự dưng đang giỡn với bé Trân mà khi gặp Tiểu Mai thì tôi lại vã cả mồ hôi hột. Mãi lo nghĩ về chuyện đó mà tôi chả buồn mở mồm nói năng gì sất, để rồi đến khi dừng xe trước nhà, tôi mới nghe bé Trân dậm chân bước xuống, bĩu môi hờn dỗi làm tôi chỉ biết cười trừ :

- Chán ngắt, hẹn hò dạo chơi gì mà im ru cả buổi, hứ !




Chap 208 :

Từ dạo sau khi chia tay với Khả Vy, tôi tập cho mình một thói quen dậy sớm tập thể dục. Hàng ngày bất kể trời nóng hay lạnh tôi vẫn rời khỏi nhà từ tờ mờ 5 giờ sáng để chạy bộ đường dài từ nhà tôi xuống bãi biển Đồi Dương, dẫu có mưa rào thì tôi chỉ việc mặc áo khoác vào rồi trùm mũ lên là xong. Trừ khi là trời mưa to quá thì tôi mới chán nản nằm nhà, đợi tạnh mưa rồi mới leo lên sân thượng tự tập võ với cây mộc nhân. Và cứ trong khoảng 6 giờ 30 hay 7 giờ thì tôi về lại đến nhà, nhưng vào năm học thì tôi sẽ phải về nhà sớm hơn để còn tắm rửa và lên lớp. Buổi sáng ngày đi học đầu tiên cũng vậy, vì khối 11 sẽ học buổi sáng nên chỉ 6 giờ 15 là tôi chạy về lại đến nhà, mất 15 phút để tắm rửa và nghe nhạc BackStreet Boys, thay quần áo rồi đạp xe đi học nên đúng 7 giờ kém 15 là tôi có mặt tại bãi gửi xe của trường.

Dắt xe vào bãi gửi, tôi lững thững xách cặp đi lên dãy lầu của phòng lớp 11A1. Ngày học đầu tiên vẻ như mang một không khí khác hẳn những lúc giữa năm, khi mà cảm giác gặp lại bạn bè và hớn hở đón chào một năm học mới vẫn còn vương lại sau buổi lễ khai giảng. Ngang qua những phòng học, tôi nghe tiếng cười nói vang lên từ những cửa sổ lớp, vui vẻ và hào hứng. Đến trước cửa lớp, tôi nhanh chân bước vào thì bất ngờ đứng khựng lại vì chạm mặt Tiểu Mai :

- …. …... ! – Tôi bất ngờ dừng bước, bần thần đứng lại.
- Chào ! – Tiểu Mai khẽ gật đầu đáp gọn lỏn rồi đi ngang qua tôi, tay cầm khăn lau bảng để xuống tầng dưới nhúng nước.

Vì Tiểu Mai là thành viên tổ 1, nên vẻ như hôm nay là phiên trực nhật của tổ nàng. Tôi sau ánh nhìn lạnh băng của Tiểu Mai thì cũng lắc đầu bước vào lớp, lòng dậy lên một cảm giác thanh thản vì dù sao thì cũng lâu lắm mới thấy lại nàng trong tà áo dài trắng muốt, tóc dài kẹp mái nhẹ nhàng thanh mảnh.

- “ Có khi nào giận mình vì vụ tối qua không nhỉ ? “ – Tôi nghĩ thầm trong bụng, bâng quơ nhớ lại lúc tối hôm qua, khi mà bé Trân đang giỡn với tôi thì gặp Tiểu Mai.

- Ối chà, suýt nữa là đi trễ nghe mậy ! – Khang mập đứng trên bục giảng, hình như nó vừa định ghi tên tôi vào danh sách vắng mặt.
- Đúng giờ mà ! – Tôi nhún vai đáp rồi đi về chỗ ngồi.

Hầu như bạn bè tôi không xáo trộn chỗ ngồi như các lớp khác, ai nấy vẫn ở vị trí cũ chứ không dời đi vì sở thích. Thế nên tôi vừa ngồi xuống ghế là thằng Luân đã chồm lại gần :

- Ê mày, tí nữa là tiết Toán đó, chuẩn bị tinh thần chưa ?
- Có gì mà chuẩn bị ? – Tôi chưng hửng.
- Thì giáo viên nào đầu năm lại chẳng kiểm tra kiến thức năm cũ ! – Thằng Luân nói.
- Thế mày quên hết rồi à ? – Tôi nheo mắt hỏi.
- Bậy, tao lo là… lo mày quên thôi, hề hề ! – Nó gãi đầu cười khì.
- Quên thế quái nào được ! – Nói rồi tôi lục tục lấy sách vở ra khỏi cặp và nhét vào hộc bàn.

Mười lăm phút đầu giờ hôm nay theo thông lệ thì sẽ là giờ đọc báo tường cho cả lớp nghe, thế nên không lạ gì khi bí thư Khả Vy tay cầm tờ báo bước lên phía giữa lớp.

- Mọi người trật tự nhé ! – Em ấy húng hắng nói một câu quen thuộc của cán bộ lớp rồi giở tờ báo ra và bắt đầu cao giọng đọc lớn.

Thế nhưng chưa được một phút thì ngoài phía cửa lớp, cô Thảo chủ nhiệm lớp tôi đã bước vào, và sau lưng cô là một thằng con trai cũng đang bước vào theo.

- Vy tạm ngừng chút nhé ! – Cô Thảo khoát tay cho cả lớp ngồi xuống.

- Chà, học sinh mới à ?
- Ủa thằng này nhìn mặt quen ghê ta ? Tao nhớ gặp ở đâu rồi !
- Nhìn cũng bô trai, hi hi !

Thấy học sinh mới vào thì lớp tôi bắt đầu bàn tán um lên và thi nhau chỉ trỏ về phía thằng kia. Học sinh mới lớp tôi thì dáng người dong dỏng cao cũng tầm tôi, thế nhưng tóc tai thì bóng mượt như vuốt keo, miệng luôn cười, tôi nhìn sơ qua thì đã biết thằng này là công tử nhà giàu chính hiệu rồi, bằng chứng là cái đồng hồ đeo tay mạ bạc của nó không phải là ai cũng có được.

- Để cô giới thiệu với cả lớp, đây là bạn Minh Huy, bắt đầu từ năm nay sẽ vào học ở 11A1 chúng ta ! – Cô Thảo nhìn về phía thằng Huy rồi nói với cả lớp.

Vừa lúc đó thì Tiểu Mai tay cầm khăn lau bảng bước từ ngoài vào lớp, trông thấy cô Thảo thì nàng thoáng sững người lại :

- Dạ, chào cô ! – Nàng khẽ cúi đầu rồi bước lại bàn giáo viên.
- Ừ, em vào lớp đi ! – Cô Thảo đáp.

Như một hiện tượng không lấy gì làm lạ mà trái lại điều này còn được chúng tôi đoán biết từ trước, đó là thái độ của thằng Minh Huy khi lần đầu gặp được Tiểu Mai. Nó dù ra vẻ kín đáo nhưng vẫn không giấu được ánh mắt nhìn theo nàng liên tục.

- Chậc, thằng này cũng thuộc dạng mê gái rồi ! – Thằng Luân tặc lưỡi nói.
- Sao mày biết ? – Tôi vờ hỏi nó.
- Lúc nãy cũng thấy nó dòm Vy y chang vậy, mà hình như em Vy cũng cười lại nó, chắc là có quen biết nhau ! – Nó tiếp lời.

Quả thật là thằng “ người mới “ này vừa vào lớp tôi là đã đưa mắt nghía ngay hai cô nàng xinh đẹp nhất lớp, rồi đây sẽ có cái màn tán tỉnh nữa cho mà xem, không lầm được đâu, gì chứ vụ này thì tôi biết rõ lắm.

Thằng Huy lúc này đang đứng cùng với cô Thảo, nó mỉm cười chào cả lớp rồi đưa một câu phát biểu mà làm cả đám bọn tôi muốn lăn ra cười vì màn tự giới thiệu chỉ có ở môi trường giáo dục nước ngoài đầy kiểu cách :

- Chào các bạn, mình là Minh Huy, năm rồi mình học A6 nhưng năm nay chuyển sang A1, mong là mình sẽ sớm hoà đồng cùng mọi người !

Đến đây thì tự dưng đám con gái lớp tôi vỗ tay rào rạo, miệng cười toe toét, có lẽ vì cảm thấy màn tự bạch vừa rồi quá “ cool “ hay chăng ?

- Chậc, mấy con nhỏ mê trai, loạn, loạn hết rồi ! – Khang mập nhăn mặt bí xị, vì vừa rồi trong thành phần những người vỗ tay có cả em Huyền của nó.

Thế nhưng câu giới thiệu tiếp theo của thằng Huy mới thật sự làm tôi sốc :

- Lúc còn ở lớp cũ, mình là cán sự môn Toán, sang lớp mới này mình cũng hi vọng sẽ được giúp đỡ mọi người ít nhiều trong bộ môn này, cũng giống như là vai trò của cán sự Toán vậy !

- Sặc, nó muốn tiếm quyền của thánh ! – Dũng xoắn há hốc mồm.
- Nói bậy, mà cán sự Toán lớp mình là ai nhỉ ? – Cô Thảo nạt thằng Dũng rồi cố nhớ lại xem ai là cán sự Toán lớp mình, dù rằng tôi cá là hồi vào nhận lớp cô đã hỏi qua một lần.

- Dạ, em ! – Tôi tần ngần đứng dậy.
- À, vậy em với Huy cùng giúp đỡ nhau nhé ! – Cô chủ nhiệm cười đáp.

Tôi không trả lời, thằng công tử Huy cũng không trả lời, chỉ có ánh mắt hai thằng tôi là chạm nhau và xẹt lửa hệt như đối thủ truyền kiếp đang ngày tái ngộ vậy. Thế nhưng tôi chỉ hừ nhạt rồi ngồi xuống, chả ham hố gì phải đối đầu với thằng này, vì dù gì tôi cũng không tiếc nuối gì cái chức cán sự Toán, ai làm cũng được.

- Vậy…..Huy ngồi ở đâu thì được nhỉ ? – Cô Thảo đưa mắt nhìn một lượt khắp lớp, phân vân hỏi.
- Dạ đâu cũng được ! – Thằng Huy trả lời.
- Bàn đầu còn trống nè, em từ giờ ngồi ở tổ 1 nhé ! – Nói rồi cô chỉ tay vào bàn đầu chỉ có 3 người đang ngồi.
- Dạ ! – Thằng này gật đầu rồi ôm cặp bước vào chỗ ngồi trước bàn giáo viên.

- Hi, ngồi giữa nha ! – Nhỏ Phương nhanh nhảu đứng dậy nhường chỗ cho “ người mới “.
- Ừ ! – Thằng Huy gật đầu, miệng cười mà nhỏ Phương đần mặt ra vì mê tít thò lò.

- Vậy được rồi, lớp sinh hoạt tiếp đi ! – Cô Thảo nói rồi đứng dậy bước ra khỏi lớp.

Cô chủ nhiệm vừa đi khỏi là mấy nhỏ con gái tổ 1 lập tức quay sang hỏi han thằng Huy đủ điều, hệt như đám đông các fan hâm mộ đang quây quanh thần tượng vậy. Chỉ tội nghiệp mỗi thằng Chiến và thằng Quý, khi mà 2 thằng này cũng là con trai nhưng bị cho ra rìa chả nhỏ nào thèm ngó hay nhắc, cái mặt chảy dài ra như trái dưa leo nom đến tội. À, cũng trừ Tiểu Mai ra nữa, vì nàng vẫn mang vẻ lạnh lùng cố hữu, từ nãy đến giờ vẫn chả buồn nhìn thằng Huy, nàng chỉ lẳng lặng hướng ra cửa sổ nhìn xa xăm.

Khả Vy bên trên lớp đang cao giọng đọc báo tường và lia ánh mắt hình viên đạn sẵn sàng nạt nộ bất cứ đứa nào dám nhiều chuyện không giữ trật tự. Thế nên thằng Luân và Khang mập lúc này chỉ dám thập thò, cúi sát đầu thì thào tán chuyện :

- Chết mày rồi Nam ơi, nó tính giành chức của mày đó ! – Khang mập nói nhỏ.
- Chắc nó có bằng COCC nên mới được vào học A1 đây mà ! – Thằng Luân tiếp lời.
- COCC là bằng gì ? – Tôi và thằng Khang cùng ngạc nhiên.
- Là “ con ông cháu cha “ đó, chứ sao đang học A6 lại đùng một phát nhảy sang A1 được ! – Luân anh khùng trầm giọng.
- Ừm, ảo nhỉ, mà nhìn cái mặt nó tao chả ưa chút nào ! – Thằng mập nhăn mũi.
- Phải rồi, em Huyền của mày đang nhìn nó đắm đuối kìa ! – Luân khùng cười cười cà khịa.
- Dẹp mày đi ! – Khang mập sừng sộ nạt ngay.
- Hê hê, cơ mà thằng Nam mày cẩn thận đấy, tao nghi nó định hạ bệ mày đó ! – Thằng Luân khom người né cái nhìn khó chịu của Khả Vy từ trên lớp.
- Kệ nó, chẳng quan tâm ! – Tôi lắc đầu đáp.
- Ừ dám lắm, chắc nó mún ra oai, cán sự Toán A1 thì đâu phải vừa, âm mưu của nó đó ! – Khang mập thì thào tán thành.

Tôi thở hắt ra ngán ngẩm nhìn hai thằng bạn chí cốt đang tán hươu tán vượn về một thằng học sinh mới chân ướt chân ráo bước vô lớp mà rõ là lo bò trắng răng. Bởi tôi lúc này thì dù sao cũng không muốn làm cán sự Toán như khi lớp 10 nữa, phần vì buồn chuyện của Vy làm tôi đâm ra chán học tất cả các môn chứ không riêng gì Toán, phần vì dạo này tôi khá là mê mẩn với game online. Vậy nên thằng Huy này nó làm được cán sự Toán thì làm, tốt thôi, xem như gánh việc giúp tôi chứ có gì đâu mà phải lo. Kệ, nó muốn làm quan thì cho nó làm !

Thế nhưng sau này tôi đã buộc phải suy nghĩ lại về điều đó, vì mục đích của thằng Minh Huy không đơn thuần chỉ là như vậy !
Chap 209 :

Tiết toán đầu tiên của năm lớp 11 sẽ là một tiết học mà mãi mãi tôi không thể nào quên được. Sau khi thi nhau bàn tán cả buổi về giáo viên mới sẽ như thế nào, tiếng trống trường vừa báo hiệu giờ học bắt đầu thì cả lớp tôi cùng hồi hộp ngồi nhìn ra cửa lớp chờ xem đó sẽ là ai, liệu có phải là giáo viên cũ được hay không !

Vài phút sau, thầy giáo dạy Toán năm nay của 11A1 bọn tôi bước vào lớp, cả lớp vội đứng dậy :

-…….. ! – Và thầy chỉ lẳng lặng gật đầu, khoát tay cho cả lớp ngồi xuống.

Ấn tượng đầu tiên của tôi về thầy là một người đã ngoài tuổi 40, vầng trán nhô cao để lộ sự thông thái, và dáng đi hơi khom về phía trước.

- Hôm nay mình học bài gì ấy nhỉ ? – Rồi thầy cất giọng, chất giọng đặc trưng của người Quảng Bình, hơi nặng và chúng tôi khá là khó thích nghi ngay từ buổi đầu tiên.
- À, tiện luôn thì tôi tên là Song Toàn, dạy Toán các em năm nay, giờ tôi kiểm tra kiến thức cũ của các em cái nhẩy ? – Từ “ nhỉ “ được thầy nói bằng “ nhẩy “, tôi nghe cứ ngồ ngộ.

Rồi thầy Toàn cầm phấn kẻ một đường dài phân bảng đen ra làm hai và hí hoáy viết nhanh ra hai đề toán lên bảng. Xong xuôi đâu đó, thầy quay xuống dưới lớp và hỏi :

- Cán sự Toán đâu ?
- Dạ ! – Nghe đến tên mình, tôi vội đứng dậy.
- Lên ! – Thầy Toàn nhìn tôi và hất tay lên bảng.

Thế là tôi bước lên bảng đen, hơi bất ngờ vì hổng dè thầy chỉ đích danh mình. Vừa mới cầm phấn lên thì thầy Toàn lại hỏi tiếp phía dưới lớp :

- Còn một bài, ai làm nhẩy ?
- Em nè thầy ! – Thằng Minh Huy nhanh nhảu giơ tay lên.
- Ủa ? Sao giờ mày học lớp này thế Huy ? – Thầy Toàn ngạc nhiên, vẻ như đã quen biết với thằng Huy từ trước.
- Dạ, em vừa chuyển qua ! – Nó tiếp lời.
- Thế thì… lên đi ! – Thầy gật gù đồng ý.

Chả biết ma xui quỷ khiến thế nào mà mới vừa đầu năm thì cán sự Toán 11A1 đã phải chạm trán với thằng học sinh mới gia nhập, cả lớp ngồi dưới hồi hộp chờ xem cuộc so tài gần như là không nói cũng biết là thi đua, vì chỉ mới ít phút trước thằng Minh Huy còn mạnh mồm bảo là muốn làm cán sự Toán.

Tôi thì thập phần tự tin đề toán này tôi có thể giải được, dù rằng tôi đã bỏ học thêm hè và cũng không luyện lại chữ nào, nhưng bài toàn này thì với trình độ của tôi nó chẳng có gì gọi là khó khăn. Tôi đưa tay lả lướt vài đường là đã ghi ra được đáp số theo lối giải tắt thường được thầy Toán năm trước khen hết lời. Bỏ phần vào lại hộp rồi, tôi ung dung bước xuống dưới lớp trong khi thằng Huy vẫn còn đang nắn nót từng dòng từng chữ trên bảng. Và khi tôi đã yên vị đâu đó hết rồi thì thằng này mới hoàn tất bài giải của nó :

- Làm chậm rì mà đòi làm cán sự Toán, xem nó giải kìa, mấy cái chi tiết ai cũng hiểu mà nó cũng ghi ra luôn ! – Thằng Luân cười nhạt.
- Hê hê, trình độ A6 thì cỡ vậy thôi ! – Khang mập rung đùi cười khoái chí.

Thế nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược với những gì lớp tôi nghĩ sau khi thầy Toàn bắt đầu sửa bài của hai thằng tôi. Bởi vì, thầy Toán năm nay của lớp tôi là một người… cực kì cầu toàn và cực kì…cực kì chi tiết trong mọi tình huống :

- Ừm, tốt, 9 điểm ! – Thầy Toàn nhìn bài giải của thằng Huy rồi hài lòng gật đầu.

Sang đến bài giải của tôi, thầy tỉnh bơ cầm viên phần và gạch hết tất cả những chi tiết trong bài giải của tôi :

- Làm tắt 3 bước, không ghi rõ ra thì ai mà hiểu !
- Ớ…. !
- Xuống hàng không chịu lùi vào trong, trừ 1 điểm !
- Hả ?
- Dấu bằng ở mỗi lần cách dòng không thẳng hàng, trừ 2 điểm !
- …… !
- Đầu dòng sao không viết hoa ? Trừ 2 điểm !
- …………. !
- DPCM là gì ? Đạp phải con muỗi à ? Hay đá phải con mèo ?
- Dạ…là “ điều phải chứng minh “ mà thầy ?
- Thế sao không ghi rõ ra, làm “ tau “ đọc là đạp phải con muỗi, trừ 2 điểm !
- Ớ……….. !
- Ngồi xuống, 3 điểm !

Cho điểm xong xuôi, thầy Toàn khoát tay cho tôi ngồi xuống, tôi thì đực mặt ra hãy còn chưa tin vào mắt mình, vì lần đầu tiên trong đời tôi bị điểm 3 trong môn toán sở trường của mình :

- Sau còn chưa ngồi ? Mày là mày “ cẳn thặn “ nha mậy ! – Thầy Toàn lừ mắt nhìn tôi - Ẩu tả xưa nay quen “ rùi “ chứ gì ?

Dĩ nhiên là không riêng gì tôi mà toàn thể 11A1 lớp này, trừ thằng Minh Huy ra thì toàn bộ đều tròn mắt ngạc nhiên vì ông thầy quái dị này, đến cả Tiểu Mai cũng thoáng sững sờ, nàng nhíu mày ra chiều khó hiểu. Cách giải tắt mới hồi năm trước vẫn còn được giáo viên chấp nhận mà giờ lại bị thẳng thừng xua đi, đến cả sai lỗi chính tả cũng bị trừ điểm, rồi cả “ dpcm “ mà ai cũng hiểu là “ điều phải chứng minh “ thì lại bị thầy Toàn bắt viết rõ ra, không thì thầy sẽ đọc là “ đạp phải con muỗi “.

- Phải hông trời ?
- Gì kì vậy trời ?
- Thế này thì ai mà chịu được !

Từ ngạc nhiên chuyển sang lo lắng, bàn tán xôn xao là phản ứng chung của lớp tôi, khi mà thầy Toàn bước lên bục giảng cầm sách ra và chuyển sang dạy bài mới. Riêng tôi lúc này thì bách nhục xuyên tim, hổ thẹn không biết để đâu cho hết, vì mang tiếng là cán sự Toán mà lại ăn nguyên con 3 to tổ nái ngay đầu năm, trong khi thằng Huy chân ướt chân ráo vào lớp thì đã được 9 điểm :

- Chia buồn, quả này thì ai mà đỡ được ! – Thằng Luân vẫn còn chưa hoàn hồn, quay sang vỗ vai tao an ủi.
- Chả thể ngờ được luôn đấy ! – Tôi nhăn mặt.
- Thằng Huy chắc năm trước nó học thầy rồi nên mới biết trước đó mà ! – Khang mập quệt mồ hôi lấm tấm trên trán.
- Thế này thì hèn gì nó tự tin bảo sẽ làm cán sự Toán ! – Luân khùng bùi ngùi nhìn tôi.
- Kệ nó, thế này sao biết đường mà lần chứ ! – Tôi lắc đầu thở dài ngao ngán.

Thế nhưng sự khủng bố của thầy Toàn chưa dừng lại ở đó, khi mà lúc trên bục giảng thầy đang giảng bài thì vô tình thằng Chiến há miệng ngáp một phát. Đây cũng là chuyện bình thường vì học buổi sáng thì đứa nào chả ngái ngủ mà ngáp, thế nhưng lúc này, giáo viên đứng lớp chúng tôi lại là người khác :

- Thằng kia, tên gì mậy ? – Thầy Toàn chỉ ngay chỗ thằng Chiến.
- Dạ….em hả thầy ? – Thằng Chiến run lẩy bẩy đứng dậy.
- Mầy đó chứ ai nữa, tên gì ? – Thầy hỏi tiếp bằng chất giọng đặc trưng.
- Dạ….Chiến ! – Thằng này lắp bắp đáp.

Và hoàn toàn tỉnh bơ, thầy Toàn giở sổ đầu bài ra, khoan thai đặt bút :

- Chiến….ngáp trong giờ học !

- Sặc…….. !
- Ngáp cũng bị vào bảng phong thần nữa à ? – Không hẹn mà cả lớp tôi cùng đồng loạt trơ mắt ếch ra đầy thảng thốt.

Khỏi phải nói, thằng Chiến kể từ lúc đó đến khi hết 2 tiết toán dài lê thê, cái mặt nó cứ chảy dài ra, lều bều như thằng chết trôi vì mới đầu năm đã bị ghi tên vào sổ đầu bài. Trống đánh hết 2 tiết học, thầy Toàn vừa bước ra khỏi phòng là cả lớp tôi nháo nhào cả lên, thở phào nhẹ nhõm :

- Ghê quá, kinh hoàng quá !
- Thằng Nam mà còn 3 điểm thì nói gì mình trời ?
- Ngáp cũng vào sổ, bó tay rồi !

Và thế là như một lẽ tự nhiên, cơ số nam thanh nữ tú của 11A1 đều quay sang nhìn thằng Minh Huy hệt như đấng cứu thế vừa từ trên trời bay xuống :

- Huy năm trước học thầy rồi hả ?
- Biết gì về thầy nữa hông ? Chỉ mình với, để còn biết mà né !
- Bày đi Huy ơi, năn nỉ đó !

Nên không lí nào học sinh mới Minh Huy lại từ chối lời đề nghị của các bạn cùng lớp, nó quay sang tươi cười hoà đồng và hứa hẹn đủ điều với mọi người, và nó nói đến đâu, đám đông xung quanh lại ồ lên gật gù đến đấy.

- Ghê, chưa gì nó đã bắt đầu thu phục nhân tâm ! – Thằng Luân tặc lưỡi nói.
- Èo, tự dưng giờ nó lại thành người quan trọng ! – Tuấn rách thở hắt ra tiếp lời.
- Nhìn cái bản mặt là tao đã chẳng ưa rồi ! – Dũng xoắn hừ mũi đáp.
- Hê, tại nó đẹp trai hơn mày chứ gì ? – Thằng Quý chớp thời cơ xoáy ngay.
- Tổ bà mày, muốn giỡn hả ? – Thằng Dũng nghiến răng trèo trẹo.
- Coi chừng mày mất chức đó Nam ơi ! – Khang mập thì thào.

Cả hội bàn tròn ngự lâm pháo thủ của A1 chúng tôi lúc này hết thảy đều tự dưng lo lắng về cái viễn cảnh A1 oai phong giờ phải chịu thất thế trước một thằng “ newbie “ A6. Thế nhưng như đã nói từ trước, mục đích của thằng Minh Huy, không chỉ là chức cán sự Toán của tôi !

Chap 210 :

Sau 2 tiết Toán kinh hoàng, bọn thằng Khang rủ tôi ra căn-tin trường để tán nhảm xem làm thế nào không hùa vào với tụi thằng Huy mà vẫn cầm cự được với thầy Toàn :

- Chắc tao về học chính tả với ngữ pháp quá tụi mày ạ ! – Thằng Chiến xụ mặt xuống nói.
- Điên à ? Vở sạch chữ đẹp mà không biết làm bài thì cũng vậy thôi ! – Dũng xoắn cự lại.
- Chứ không lẽ giờ muổi mặt chạy qua nhờ thằng Huy giúp đỡ ? – Khang mập rầu rĩ.
- Phải vậy thôi chứ sao giờ, nhà tao mà biết tao dính con 3 như thằng Nam thì chỉ có được ăn roi thay cơm ! – Thằng Quý quệt mồ hôi hưởng ứng.
- Chả có gì, mình giỏi thì vẫn là giỏi, thánh nhỉ ? – Thằng Luân nói rồi khoác vai tôi.
- Ừm….chả biết ! – Tôi gật đầu cho qua chuyện, hơi chột dạ vì dạo này tôi bỏ bê chuyện học hành mà cắm đầu vào game online với cái “ Vong tình thiên thư “ quá độ rồi.

- Cho 7 ly nước cô ơi ! – Khang mập kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
- Ê, nhìn kìa ! – Bất chợt Tuấn rách chỉ tay về hướng góc ngoài căn-tin gần sân thể dục, nơi có nhiều người đang ngồi uống nước hơn.

Theo hướng chỉ của thằng Tuấn, trước mắt tụi tôi là thằng Minh Huy đang ngồi tán hươu tán vượn gì đó với Khả Vy, chả biết hai người nói gì nhưng tôi trông em Vy ra chiều hài lòng và vui vẻ lắm, lại còn bàn tán này nọ rất ư là tâm đầu ý hợp.

- Tao nhớ rồi, thằng này năm trước là bí thư 10A6 đây mà ! – Khang mập vỗ trán.
- Thì sao ? Giờ nó qua A1 rồi mà ! – Tôi chưng hửng.
- Chả biết, nhưng chắc chắn là nó quen Vy từ trước rồi ! – Thằng mập tiếp lời.
- Nó định tán Vy sao nhỉ ? Dám vậy lắm ! – Tuấn rách nhíu mày đặt câu hỏi.
- Điên, Vy quen ông nào bên trường chuyên rồi mà ! – Dũng xoắn cự lại.
- Ê ! – Ngay sau đó thằng Luân sầm mặt, trừng mắt nhìn thằng Dũng.

Như biết mình nói hớ, Dũng xoắn im bặt rồi nhìn sang tôi lấp liếm :

- Thì ý tao vậy đó, thằng Huy này có tán Vy cũng chả nổi đâu !
- Chả quan trọng nữa ! – Tôi đáp gọn lỏn rồi đứng dậy. – Tao vô lớp trước đây !
- Ế, vừa mới ngồi thôi mà ? – Khang mập ngạc nhiên.
- Ngồi đây…. ồn ào, tao không thích lắm ! – Tôi đáp rồi quay lưng bỏ đi.

Hiển nhiên cả bọn Khang mập đều biết lí do tôi bỏ đi không ngồi chơi căn-tin nữa, thật vậy, bây giờ tôi trở nên cực kì khó chịu khi có ai đó nhắc đến Khả Vy trước mặt tôi. Tôi bây giờ thực tình mà nói, đối với Vy không ghét, cũng không còn yêu, mà chỉ đơn thuần là một miền kí ức thuộc về những kỉ niệm xa vời nào đó. Với tôi, cái ngày mà Vy nhìn tôi rồi quay mặt đi, thì Khả Vy đó đã chết rồi, giờ em ấy đang học chung lớp tôi là một Khả Vy hoàn toàn khác, là một người lạ mặt.

Với tôi thì Vy là người lạ, nhưng với bạn bè thì lại khác, trừ một số ít đứa quen thân thì hầu hết bạn bè trong lớp đều vẫn tưởng rằng tôi với Vy hãy còn đang quen nhau. Thế nên hôm giờ, cứ hễ đứa nào phát ngôn đại loại như ghép cặp tôi cùng Vy thì tôi chỉ biết cười trừ cho qua chuyện, chứ không lẽ lao vào dập cho đứa đó một trận cho bõ tức ? Người ta không biết không có tội mà, với cả chuyện của tôi thế nào thì có liên quan gì đến họ đâu !

Chính bởi cách áp đặt suy nghĩ đó chiếu theo “ Vong tình thiên thư “ thì chừng nào tôi hãy còn cảm thấy khó chịu mỗi khi ai đó nhắc đến Vy thì tôi vẫn còn chưa thể tập trung học hành hay ngừng game để làm việc khác được. Tôi chỉ mong rằng một ngày nào đó, khi tôi ngủ dậy sau một giấc dài thì Khả Vy trong tôi chỉ còn lại là những kí ức đẹp, không còn thù ghét em ấy nữa, thì khi đó tôi mới có thể đường hoàng và toàn tâm toàn ý mà yêu người con gái khác, và cũng là tránh cho người yêu tôi sau này khỏi thắc mắc khi tôi có biểu hiện lạ lùng như xúc động hay nhớ thương người cũ nữa.

Để không làm khó Vy, để tôi không còn ghét Vy, để người tôi yêu sau này không phải khó chịu với người cũ, tôi buộc phải y theo “ Vong tình thiên thư “ mà làm, dù là cái giá bỏ ra không hề nhỏ chút nào.

Mãi nghĩ mà tôi đã đứng trước lan-can lớp học tự lúc nào, đưa mắt nhìn ra tán cây xanh trước mặt, tôi hít một hơi dài sảng khoái, tận hưởng không khí trong lành mà chỉ ở những tầng cao phòng học mới có được. Và tình cờ nhìn xuống ghế đá sân trường, nơi những nhành trúc xanh đang toả bóng, tôi thấy Tiểu Mai đang ngồi một mình, tựa cằm thẫn thờ nhìn vu vơ xung quanh, chẳng hề để tâm đến những đứa con trai khác mỗi khi đi ngang nàng là lại đưa mắt lén lút trộm nhìn hau háu.

Mới chỉ qua một năm, vậy mà cả 3 người chúng tôi đều đã thay đổi, Khả Vy trong tôi không còn nồng nhiệt như trước, Tiểu Mai cũng tựa hồ như buồn rầu hơn, và tôi thì đã mất đi vẻ tếu táo thường ngày. Vậy lí do là ở đâu ? Có phải ngay từ đầu do tôi thiếu kiên nhẫn và đặt lầm niềm tin vào một người không nên tin hay không ? Không phải, như đã nói rồi, trong tình yêu thì không có ai đúng ai sai cả, quan trọng là tôi có dám làm cái điều tôi cho là đúng với người mà nghĩ rằng đó là sai hay không thôi ! Và Khả Vy đã có can đảm làm đúng với bản thân em ấy, làm sai đối với tôi, không trách em ấy được, dù gì hạnh phúc bản thân thì vẫn là của riêng bản thân !

Thở dài chán nản, đang định quay vào lớp thì tôi chợt thấy bên dưới sân trường, thằng Minh Huy tay cầm 2 cốc nước tiến đến chỗ Tiểu Mai đang ngồi. Và hiển nhiên ngay sau đó là nó mời nàng một cốc rồi tỉnh bơ ngồi xuống cạnh bên.

Tiểu Mai thoáng ngạc nhiên nhưng rồi cũng ngồi dịch sang bên chừa chỗ cho “ học sinh mới “, mỉm cười nhận ly nước từ tay thằng Huy.

- “ Thế quái nào nhỉ ? Nó vừa tán Vy xong thì giờ quay sang Tiểu Mai à ? “ – Tôi đứng trở lại lan can phòng, buộc phải đặt nghi vấn về thằng Huy này.

Vì đang ở trên tầng 3 nên tôi không nghe rõ thằng này đang tán tỉnh gì Tiểu Mai dưới sân trường, nhưng trông nàng mỉm cười chào hỏi xã giao thì tôi cũng biết, tính Tiểu Mai xưa nay hoà nhã với mọi người trong lớp, và nàng chỉ lạnh lùng với những ai nàng không quen biết. Nhưng thế này thì không lẽ thằng Huy vào chung tổ 1 với Tiểu Mai là để….tán tỉnh nàng hay sao ?

Lúc này, tâm tư thù ghét một cách vô cớ đang nổi lên trong tôi, thúc giục tôi phải lao ngay xuống sân mà chen vào giữa cuộc đối thoại đó. Nhưng trí óc tôi một lần nữa lại chiến thắng :

- “ Kệ, mình có là gì của Tiểu Mai đâu mà quan tâm chứ ? “

Thế là tôi quay lưng bỏ đi vào lớp, lẳng lặng yên vị tại chỗ ngồi, dù rằng trong lòng đã dậy lên một mối lo lắng không thể nào phủ nhận được. Ít phút sau, tôi thấy thằng Huy và Tiểu Mai đi cạnh nhau cùng bước vào lớp, chả rõ nó nói gì nhưng Tiểu Mai cũng gật đầu mỉm cười ra vẻ đồng ý. Và vào chỗ ngồi, thằng Huy vẫn quay xuống bàn mà tán chuyện cùng nàng.

- Nhìn gì thế mày ? – Giọng thằng Luân thình lình trước mặt cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
- À…có gì đâu ! – Tôi vội lấp liếm.
- Trông mặt mày ngu quá vậy ? Chuẩn bị bài cho tiết Hoá chưa ? – Nó ngồi xuống hỏi tiếp.
- Bữa đầu có gì mà chuẩn bị ! – Tôi nhún vai đáp.
- Ờ, lỡ bị túm đầu lên như khi nãy thì lại bảo sao ! – Nói rồi nó lật sách ra xem bài.

Cái miệng thằng Luân đúng là ăn mắm ăn muối, thầy dạy Hoá bước vào lớp, đám bọn tôi chưa kịp mừng vì vì thầy cũ năm trước vẫn dạy tiếp năm nay thì đã méo mặt khi nghe thầy bất thần bảo sẽ kiểm tra bất kì 2 người trong lớp để lấy điểm kiểm tra miệng. Chỉ khác mỗi là lần này tôi không bị gọi tên, mà là…cán sự Lí 11A1, Luân anh khùng.

Cũng chẳng biết trời xui đất khiến thế nào mà đứng trên bảng đen kế cạnh thằng Luân lúc này vẫn lại là “ học sinh mới “, thằng Minh Huy đang cười ngạo mạn bỏ phấn vào hộp, kết thúc bài giải 2 phút của nó, trong khi thằng Luân đến tận 3 phút sau mới viết xong đáp án. Chỉ bởi một lẽ đơn giản, độc chiêu cân bằng phương trình nhanh chóng bằng một cái liếc mắt thì trong 11A1 chỉ có tôi và Tuấn rách là thông thạo, thằng Luân thì chỉ thạo mỗi Vật Lí, về Hoá Học nó không phải đối thủ của hai thằng tôi. Thế nhưng bây giờ thằng Huy lại chứng tỏ cho bọn tôi thấy rằng nó cũng không kém cạnh gì ở môn Hoá, lúc thằng Luân đang còn cầm máy tính bấm hệ số thì thằng Huy đã viết xong đáp án bài giải.

- Giỏi, 10 điểm ! – Thầy Hoá gật gù hài lòng về thằng Huy.

Ít giây sau, thằng Luân méo mặt nhận điểm 8 đầu năm, dù không phải là tệ hại gì nhưng quả thật màn trình diễn giữa lớp phó học tập A1 và học sinh mới chuyển vào như vậy thì đúng là xấu hổ. Khỏi phải nói, bọn con gái trong lớp lúc này nhìn thằng Minh Huy bằng một ánh mắt ngưỡng mộ, đến cả em Vy cũng tươi cười bắt chuyện. Chỉ riêng Tiểu Mai là không tỏ thái độ gì, nàng im lặng tập trung vào quyển sách Địa Lý trước mặt.

- Chả tin được mày ạ, sao không phải là gọi tao ở môn Lí chứ, hic ! – Thằng Luân rầu rĩ.
- Chịu thôi, nó cũng giỏi mà ! – Khang mập liếm môi thừa nhận, đưa mắt nhìn lên đám bạn bè tổ 1 và tổ 3 đang thi nhau tán tụng vây quanh thằng Huy, khi mà chỉ trong 1 ngày nó hạ gục liên tiếp hai tay to sừng sỏ A1 là tôi và thằng Luân.
- Phải tao khi nãy thì bài đó 30 giây ! – Tuấn rách bặm môi nói cứng.
- Mày thì nói làm gì nữa, mỗi thằng mỗi sở trường chứ ! – Tôi hừ nhạt.
- Cơ mà nó cũng giỏi thế sao năm trước lại học ở tận A6 nhỉ ? Chẳng biết thằng này là ai nữa ! – Dũng xoắn thắc mắc.
- Công tử nhà giàu, chắc có gia sư về dạy kèm nên giờ khá lên thôi ! – Thằng Chiến nhíu mày đoán bừa, nhưng không hẳn là không có cơ sở.

Kết thúc buổi học đầu năm với điểm 3 môn Toán, tôi lắc đầu nhủ thầm mặc kệ, muốn ra sao thì ra, trống trường vừa đánh là tôi tót ra ngay bãi gửi xe, định bụng chạy thẳng ra quán game online cho kịp trận đại chiến ở Huyết Sa Bình trưa nay, khi mà tôi giữ vai trò là dame chính của team. Chưa đến cổng khu gửi xe của lớp thì tôi đã thấy hai thằng nhãi mà hôm bữa học quân sự đến hỏi thằng Luân về tên của Tiểu Mai cũng đang khoái chí bàn tán bước ra từ bãi gửi xe. Nhác thấy tôi, hai thằng này im bặt rồi lặng thinh lách ngang qua. Nhưng tôi cũng chẳng để tâm, đưa mắt tìm xe của mình rồi lục tục dắt bộ ra cổng.

- Ê Nam, đi đâu đó ? – Khang mập xách cặp phía sau gọi giật lại.
- Ra quán, mày đi không ? – Tôi quay lại đáp.
- Giờ á ? Không để tối rồi đi à ? – Nó ngạc nhiên.
- Không, tao đi cho kịp giờ công thành ! – Tôi lắc đầu trả lời.
- Thế đợi tao lấy xe ra với, tí bày tao chơi luôn nhé ! – Thằng mập nói rồi ba chân bốn cẳng phóng nhanh về phía bãi giữ xe.

Thế nhưng mập thì muôn đời vẫn là lề mề, tôi đợi mỏi mòn gần 10 phút mới thấy nó phóng xe chạy ra :

- Làm quái gì lâu thế ? – Tôi cau có.
- Hic, nãy tao quên chìa khoá trên lớp, phải chạy lên lấy ! – Nó quệt mồ hôi đáp.
- Lẹ đi, trễ giờ hết rồi ! – Tôi gắt rồi dắt vội xe ra cổng.

- Ê Nam, nhìn kìa ! – Khang mập nói lia đập vai tôi.
- Cái gì nữa ? – Tôi nhăn nhó quay nhìn theo hướng nó chỉ.

Ở phía bên kia đường, tôi trông thấy thằng Minh Huy đang tươi tỉnh xắn tay áo dựng xe nó bên lề, và ung dung ngồi sửa xe dùm cho… Tiểu Mai. Vẻ như là chiếc martin màu bạc của nàng bị trật dây sên, thế nên lúc này nàng vừa lo lắng vừa nhìn thằng Huy đầy cảm kích. Trong khi đó thằng kia vừa thoăn thoắt tay vừa tía lia cái mồm, không ngừng bắt chuyện cùng Tiểu Mai, và hẳn nhiên là nàng cũng hoà nhã đáp lời.

- Sao cái thằng này… nó có ông bà phù hộ hay sao ấy mà ? Hết tiếp cận Vy giờ quay sang Trúc Mai, mà toàn thuận lợi qua ải làm quen là sao ta ? – Khang mập ngẩn người.
- Kệ, đi nhanh ! – Tôi thở hắt ra rồi đạp đi trước.
- Ê đợi tao mậy ! – Thằng mập hớt hải chạy với theo sau.

Ừ, tôi nói kệ vậy đấy, nhưng lúc này trong lòng đã nổi lên một nỗi lo lắng mơ hồ, một cảm giác gần như là ghen tức mà chính tôi cũng không thể nào cắt nghĩa được tại sao tôi lại như vậy, dù rằng đã xác định tôi với Tiểu Mai hoàn toàn không liên quan gì cả. Thế nhưng, nhìn thằng Minh Huy đang thả sức cưa cẩm nàng, tôi lại chẳng thể nào tập trung làm được gì, kết quả là trận đại chiến giữa Hắc Bạch lưỡng đạo trên Huyết Sa Bình trong Cửu Long Tranh Bá chiều hôm đó, Bạch Đạo chúng tôi thua thê thảm, chỉ vì tôi thân là Võ Đang kiếm khách lại đi lang thang trong môn phái mà chẳng thèm ló mặt ra chiến trường !


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét